Nhật ký ngày 10/7/19
Trong cuộc sống có nhiều điều biết vậy nhưng không muốn vậy. Đôi khi muốn thời gian trở về quá khứ để mình mãi là một đứa trẻ. Mãi không chịu cảnh chia lìa. Tuổi thơ luôn hạnh phúc nhất.
Nhắc về bà... Bà là một người phụ nữ tuyệt vời. Là một người mẹ mẫu mực và rất yêu thưng con mình. Cả cuộc đời của bà chỉ biết đến 2 từ "mất mát" và "hi sinh". Có thể nói bất hạnh nào bà cũng đã trải qua, nhưng hạnh phúc thì chưa bao giờ được cảm nhận trọn vẹn.
Bà sinh ra là một người mồ côi do chiến tranh loạn lac. Rồi khi bà sinh được 5 người con thì chồng mất sớm. Một mình bà gồng gánh nuôi đàn con khôn lớn và trưởng thành. Rồi khi về cảnh cuối đời lại chứng kiến cảnh đứa con thân yêu nhất của mình không may lâm bệnh qua đời. Đó chính là mẹ tôi. Kể từ ngày hôm đó bà gần như sụp đổ mọi thứ. Bà cảm thấy cuộc đời thật bất công. Nhưng rồi bà cũng đã cố gắng vượt qua và sống thêm được 6 năm nữa. Rồi ngày hôm nay. Một ngày bà mãi mãi ra đi để trở về đất mẹ. Dẫu biết cái chết trong cuộc đời là không thể tránh khỏi. Nhưng chẳng ai muốn nó xẩy ra.
Bà đã đi???
Lẽ nào bà đã đi thật rồi???
Hiện tại tôi không muốn chấp nhận sự thật này.
Tôi cảm thấy mình không đủ tỉnh táo để viết tiếp. Đầu óc mình đang quay cuồng. Tôi tuyệt vọng.